Chuyện là, bạn đang làm khóa luận, và bạn làm bài luận về Thương hiệu. Từ thuở mới vô học Mar đã được hỏi hoài, hỏi hoài: Thương hiệu với Nhãn hiệu khác nhau cái khỉ gì? Thành thực mà nói thì, hồi đó đôi khi cũng nhớ nhớ quên quên, cơ bản là, ai hỏi: "Cái đó là cái gì?" thì trả lời được, chớ mà để nhớ cho hết định nghĩa, đặc điểm, bla bla... thì phải có người ngồi chém chung mới kể tội hết được.
Thế nên, kỳ này, nhân tiện làm luận thì quăng lên đây luôn để lưu truyền. [Bạn lưu, mấy bạn mà thấy đáng "truyền" thì cứ thoải mái truyền, không sao cả :D ] hén! ^_^. Nó là một "Chuỗi bài", gây đau khổ cho nhau :D Ưng thì viết cái gì để lại cho em nó dzui nhoa ^_^
"Làm thương hiệu" - nghe có quen không? Quen chớ, quen lắm luôn à! Lâu lâu, đây đó, cứ nghe riết nghe hoài, nghe mãi đến nỗi mà, người ta mặc định luôn, thương hiệu là cái phải làm, còn thương hiệu là cái gì thì có khi cũng không cần biết!
Nói thì nói vậy thôi, chớ biết thì sẽ làm chính xác hơn, phải dzậy hơm? Bạn hông phải chuyên gia, thú thực luôn là bạn chưa làm được gì nhiêu cho một thương hiệu cụ thể nào đó, nên bạn sẽ chỉ liệt kê ở đây những quan điểm bạn tâm đắc!
Hồi xưa lắc xưa lơ, người ta bảo, Thương hiệu là một phần của sản phẩm, tức là, sản phẩm chứa đựng và bao
trùm giá trị của thương hiệu. Như là, đẻ con thì đặt tên, dễ gọi, khỏi quên, vậy thôi. Bi giờ thì khác rồi, Thương hiệu đã trở nên phát triển đến độ là một
phần cốt yếu của mọi sự, chứa đựng sản phẩm và mang lại
những giá trị niềm tin cho khách hàng.
Thương hiệu - theo định nghĩa của
Tổ chức sở hữu trí tuệ thế giới (WIPO): là một dấu hiệu (hữu hình và vô hình)
đặc biệt để nhận biết một sản phẩm hàng hoá hay một dịch vụ nào đó được sản
xuất hay được cung cấp bởi một cá nhân hay một tổ chức.
Thương hiệu còn được định nghĩa là
một tập hợp các thuộc tính cung cấp cho khách hàng mục tiêu các giá trị mà họ
đòi hỏi. Theo đó, các thành phần khác của Marketing mix cũng chỉ là một phần
của thương hiệu. (Ambler & Styles)
Còn theo đại ca Phillip Kotler (2008):
“Thương hiệu là tài sản vô hình của doanh nghiệp, được công bố như một sự tổng
hòa của một số tài sản vô hình, như bằng sáng chế, cơ sở dữ liệu, sự yêu
thích…. Thương hiệu cũng đồng thời là những tài sản thiết yếu của một doanh
nghiệp.
Thương hiệu là một phạm trù không rõ
ràng nhưng thường được
thể hiện cụ thể qua một cái tên, một nhãn hiệu hoặc một biểu tượng nào đó hoặc là sự kết hợp của các
yếu tố làm cho một sản phẩm hay dịch vụ này khác với những sản
phẩm, dịch vụ cạnh tranh cùng loại khác.”
Nói cách khác, thương hiệu là những
gì diễn ra trong tâm trí khách hàng về một sản phẩm, một nhãn hiệu, đó còn là
niềm tin của khách hàng vào những gì mà doanh nghiệp đem đến cho họ.
Vâng, nó là niềm tin của khách hàng. Niềm hi vọng của Doanh nghiệp. Niềm vui của đứa làm Mar linh tinh như mình. Niềm hạnh phúc của người sử dụng sản phẩm đúng đẳng cấp và định hướng mua hàng. Niềm tự hào của những người đặt kỳ vọng vào sản phẩm.
Thương hiệu cũng giống như cái tâm hồn của sản phẩm vậy mà. Tâm hồn, thì ta cảm nhận được, chớ đâu có sờ mó được, phải vậy hông? Nhưng mà, có tồn tại không? Có chớ! Nếu không, sao lại nói, thằng này tâm nó tốt, tính nó hiền; đứa kinh tâm nó tệ tính nó kiêu (như tui nà!)? Sản phẩm cũng vậy, thương hiệu cũng vậy!
Một sự thật phũ phàng là, có nhiều quan niệm rằng, làm thương hiệu là làm logo, slogan, website cho đẹp, cho sang, cho thu hút, rồi dừng lại ở đó và la lên "Khỏe quá! Làm thương hiệu xong ròi!!!!". Nó cũng chệch hướng, như kiểu, hẹn hò với "gấu" thì mặc đẹp, xịt dầu thơm, vuốt keo tóc, trang điểm các thể loại... mà cái đầu rỗng tuếch và cái tâm thì huỵch toẹt! Bộ đồ không làm nên thầy tu, và bộ nhận diện không làm nên thương hiệu! Đừng nhầm lẫn mà gây phiền hà à nha.
Bài đầu, nói tới đây thôi hen. Bài sau sẽ nói tiếp. Luận còn dài, đừng lo ^^~
0 nhận xét:
Đăng nhận xét